Ngày 12 tháng 5 năm 2025, thế giới chứng kiến một bước ngoặt quan trọng trong quan hệ kinh tế Mỹ-Trung khi hai siêu cường đạt được thỏa thuận giảm thuế quan song phương xuống 115%. Theo thông báo từ Nhà Trắng, Mỹ sẽ giảm thuế nhập khẩu đối với hàng hóa Trung Quốc từ 145% xuống 30%, trong khi Trung Quốc hạ thuế đối với hàng hóa Mỹ từ 125% xuống 10%. Thỏa thuận này đánh dấu một lệnh ngừng bắn tạm thời trong cuộc chiến thương mại căng thẳng, mở ra cơ hội cho một quá trình “tái cân bằng” quan hệ kinh tế giữa hai quốc gia.
Tuy nhiên, tái cân bằng không chỉ giới hạn ở lĩnh vực thương mại. Dưới sự dẫn dắt của Bộ trưởng Tài chính Scott Bessent, Mỹ đang tìm cách giải quyết các vấn đề sâu xa hơn, bao gồm sự mất cân đối trong cán cân thanh toán, chính sách tỷ giá tiền tệ, và vai trò của đồng đô la Mỹ như đồng tiền dự trữ toàn cầu. Bessent, với nền tảng vững chắc trong tài chính và lịch sử kinh tế, cảnh báo rằng nếu không khắc phục được những bất ổn hiện tại, thế giới có thể đối mặt với một cuộc khủng hoảng tương tự như sự kiện tài chính toàn cầu năm 2008. Trong bối cảnh địa chính trị và kinh tế toàn cầu đang thay đổi nhanh chóng, quá trình tái cân bằng này không chỉ là vấn đề song phương mà còn ảnh hưởng đến trật tự kinh tế thế giới. Thỏa thuận thuế quan, dù là một bước tiến tích cực, chỉ là khởi đầu của một hành trình dài đầy thách thức, đòi hỏi sự phối hợp chặt chẽ và nhượng bộ từ cả hai phía.
Sự mất cân đối kinh tế của Mỹ: một bức tranh đáng lo ngại
Sự mất cân đối trong cán cân thanh toán của Mỹ là một trong những thách thức lớn nhất mà nước này phải đối mặt. Theo số liệu năm 2024, thâm hụt thương mại của Mỹ đã tăng khoảng 60% trong một thập kỷ, đạt mức 1,21 nghìn tỷ USD. Trong khi đó, dòng vốn đầu tư nước ngoài khổng lồ đã tạo ra thặng dư tài khoản tài chính lên tới 1,27 nghìn tỷ USD. Sự chênh lệch này đã khiến nền kinh tế Mỹ trở nên phụ thuộc nặng nề vào nợ, với tổng nợ nước ngoài tăng gấp bốn lần trong 20 năm, đạt 27 nghìn tỷ USD vào năm 2024.
Thâm hụt ngân sách liên bang, đạt mức 1,8 nghìn tỷ USD trong năm 2024, càng làm trầm trọng thêm tình trạng này. Mỹ buộc phải vay nợ để duy trì chi tiêu trong nước, từ đó làm gia tăng thâm hụt thương mại. Nợ công quá mức không chỉ đe dọa sự ổn định kinh tế mà còn làm suy yếu sức mạnh tài chính và quân sự của Mỹ. Chi phí lãi vay liên bang đã chạm mốc 1 nghìn tỷ USD mỗi năm, vượt qua ngân sách quốc phòng – một dấu hiệu cho thấy nguồn lực tài chính của Mỹ đang bị bòn rút nghiêm trọng. Đồng thời, thu nhập chính từ các khoản lãi và cổ tức ròng đã chuyển sang mức âm vào năm 2024, đánh dấu sự suy giảm vị thế siêu cường tài chính mà Mỹ từng nắm giữ.
Sự phụ thuộc vào nợ đã tạo ra một nền kinh tế bấp bênh, dễ bị tổn thương trước các cú sốc tài chính. Bessent nhấn mạnh rằng nếu không có các biện pháp cải cách kịp thời, Mỹ có thể đối mặt với một cuộc khủng hoảng tài chính tương tự như năm 2008, khi bong bóng tài sản được thổi phồng bởi dòng vốn đầu tư từ Trung Quốc và các quốc gia khác. Hơn nữa, sự mất cân đối này không chỉ là vấn đề kinh tế mà còn ảnh hưởng đến khả năng duy trì vai trò lãnh đạo toàn cầu của Mỹ, đặc biệt trong bối cảnh cạnh tranh ngày càng gay gắt với Trung Quốc.
Tuy nhiên, báo cáo năm 2024 của IMF cũng nhấn mạnh rằng để xử lý các mất cân đối trong cán cân thanh toán toàn cầu, Mỹ cần cải tổ chính sách tài khóa và giảm áp lực tiêu dùng nội địa, thay vì chỉ dựa vào công cụ thuế quan (International Monetary Fund, 2024).
Vai trò của Trung Quốc trong sự mất cân đối kinh tế
Trung Quốc đóng vai trò trung tâm trong sự mất cân đối kinh tế của Mỹ. Kể từ khi gia nhập Tổ chức Thương mại Thế giới (WTO) năm 2001, Bắc Kinh đã tận dụng thặng dư thương mại để đầu tư mạnh mẽ vào các tài sản tài chính của Mỹ, đặc biệt là chứng khoán hóa thế chấp. Dòng vốn này đã góp phần tạo ra bong bóng tài chính, dẫn đến cuộc khủng hoảng năm 2008, gây thiệt hại lớn cho cả hai bên. Dù vậy, Trung Quốc vẫn duy trì vị thế kinh tế vượt trội thông qua năng lực sản xuất và xuất khẩu.
Với tỷ trọng sản xuất chiếm khoảng 30% giá trị nhà máy toàn cầu – gấp đôi Mỹ và gấp năm lần Nhật Bản – Trung Quốc được mệnh danh là “công xưởng của thế giới”. Các ngành công nghiệp chiến lược như xe điện, năng lượng tái tạo, và công nghệ cao đã củng cố vị thế dẫn đầu của Bắc Kinh. Sản xuất chiếm 25% GDP của Trung Quốc, và bất kỳ động thái cắt giảm nào cũng có thể dẫn đến mất việc làm, gây bất ổn cho nền kinh tế vốn đang đối mặt với tăng trưởng chậm lại và áp lực nội tại. Ví dụ, việc giảm sản xuất có thể làm gia tăng tỷ lệ thất nghiệp, ảnh hưởng đến ổn định xã hội – một ưu tiên hàng đầu của chính quyền Trung Quốc.
Tuy nhiên, Trung Quốc cũng đang chuyển hướng chiến lược để giảm phụ thuộc vào thị trường Mỹ. Thay vì tiếp tục đầu tư vào trái phiếu kho bạc Mỹ – vốn đã giảm một nửa từ mức đỉnh – Bắc Kinh đang tập trung vào sáng kiến “Vành đai và Con đường”. Hiện nay, 46% xuất khẩu của Trung Quốc hướng tới các quốc gia đối tác trong sáng kiến này, cho thấy sự chuyển dịch rõ rệt trong chiến lược kinh tế toàn cầu. Trung Quốc cũng đang đẩy mạnh thay thế các sản phẩm nhập khẩu từ Mỹ, chẳng hạn như đậu nành, ngô, và dầu thực vật, bằng các nguồn cung từ Argentina và Brazil, nhằm giảm rủi ro trong chuỗi cung ứng. Những động thái này phản ánh nỗ lực của Bắc Kinh trong việc xây dựng một nền kinh tế tự chủ hơn, ít bị ảnh hưởng bởi các chính sách thương mại của Mỹ.
Học giả Wang Wen của Viện Nghiên cứu Tài chính Chongyang cho rằng chính sách hiện nay của Trung Quốc phản ánh “sự kiên nhẫn chiến lược” nhằm bảo vệ chủ quyền kinh tế trong bối cảnh Mỹ đang tìm cách thao túng chuỗi cung ứng toàn cầu (Wang, 2025). Trong khi đó, Zhang (2024) lập luận rằng sự gia tăng vai trò của đồng nhân dân tệ trong các giao dịch xuyên biên giới là bước đi có tính toán nhằm chuẩn bị cho một trật tự tiền tệ hậu đô la.
Chính sách của Mỹ: từ thuế quan đến tái cân bằng
Dưới chính quyền Tổng thống Donald Trump, Mỹ đã áp dụng các biện pháp cứng rắn để giải quyết thâm hụt thương mại với Trung Quốc. Vào tháng 4 năm 2025, Trump áp thuế 145% lên hàng hóa Trung Quốc, đánh dấu sự leo thang trong cuộc chiến thương mại. Tuy nhiên, các biện pháp này đã gây ra phản ứng tiêu cực từ thị trường. Cổ phiếu, trái phiếu, và đồng đô la Mỹ đồng loạt bị bán tháo, trong khi các nhà bán lẻ Mỹ cảnh báo về nguy cơ thiếu hụt hàng hóa do gián đoạn chuỗi cung ứng. Áp lực kinh tế buộc chính quyền Trump phải nhượng bộ, dẫn đến thỏa thuận giảm thuế ngày 14 tháng 5 năm 2025.
Bộ trưởng Tài chính Scott Bessent, với chuyên môn sâu rộng về tài chính và tiền tệ, nhấn mạnh rằng tái cân bằng không chỉ là vấn đề thương mại mà còn liên quan đến các yếu tố tiền tệ và tài khóa. Bessent đặc biệt quan tâm đến tỷ giá đồng nhân dân tệ, cho rằng sự yếu kém của đồng tiền này đang tạo lợi thế xuất khẩu không công bằng cho Trung Quốc. Ông kêu gọi Bắc Kinh điều chỉnh chính sách tỷ giá để hỗ trợ quá trình tái cân bằng. Tuy nhiên, Trung Quốc không có động lực mạnh mẽ để đáp ứng yêu cầu này, khi việc giảm sản xuất hoặc điều chỉnh tỷ giá có thể gây tổn hại đến nền kinh tế trong nước.
Ngoài ra, chính quyền Trump đang nỗ lực cải cách tài khóa để giảm thâm hụt ngân sách. Bộ Hiệu quả Chính phủ, do Elon Musk dẫn dắt, được giao nhiệm vụ cắt giảm chi tiêu công, nhằm cải thiện cán cân tài khóa và giảm áp lực lên đồng đô la. Những biện pháp này là một phần của chiến lược dài hạn để khôi phục sự ổn định kinh tế của Mỹ. Tuy nhiên, hiệu quả của các cải cách này vẫn còn là một câu hỏi mở, khi chi tiêu công của Mỹ đã trở thành một phần không thể thiếu trong việc duy trì nhu cầu nội địa.
Một số nhà phân tích như Cutler (2025) cho rằng chính sách thuế quan gắt gao dưới thời Trump không thực sự giải quyết các mất cân đối cơ bản mà chỉ tạo ra các phản ứng nhất thời của thị trường.
Bài học lịch sử: thỏa thuận Plaza và những giới hạn
Lịch sử cung cấp một số bài học quan trọng cho tình hình hiện tại. Trong những năm 1980, Mỹ từng đối mặt với thâm hụt thương mại lớn với Nhật Bản, dẫn đến Thỏa thuận Plaza năm 1985. Thỏa thuận này làm giảm giá trị đồng đô la so với đồng yên, khiến hàng hóa Nhật Bản trở nên đắt đỏ hơn trên thị trường quốc tế. Kết quả là sức cạnh tranh của Nhật Bản giảm, và nước này không còn là mối đe dọa trực tiếp đối với nền kinh tế Mỹ.
Tuy nhiên, Thỏa thuận Plaza không giải quyết triệt để vấn đề thâm hụt thương mại. Nhật Bản tiếp tục duy trì thặng dư thương mại với Mỹ, cho thấy rằng các biện pháp điều chỉnh tỷ giá chỉ là một phần của giải pháp. Bessent thừa nhận rằng thâm hụt thương mại của Mỹ một phần bắt nguồn từ thâm hụt tài khóa. Nếu không kiểm soát được chi tiêu công và nợ công, Mỹ sẽ khó đạt được sự cân bằng kinh tế lâu dài. Hơn nữa, kinh nghiệm từ Nhật Bản cho thấy rằng các giải pháp thương mại cần đi kèm với cải cách nội tại, chẳng hạn như giảm tiêu dùng trong nước và tăng cường năng lực sản xuất nội địa.
Bài học từ Thỏa thuận Plaza cũng cho thấy rằng áp lực từ Mỹ có thể dẫn đến những hệ quả không mong muốn. Sau khi đồng yên tăng giá, Nhật Bản rơi vào thời kỳ suy thoái kéo dài, được gọi là “thập kỷ mất mát”. Trong trường hợp Trung Quốc, việc yêu cầu điều chỉnh tỷ giá đồng nhân dân tệ có thể gây ra những rủi ro tương tự, đặc biệt khi nền kinh tế Trung Quốc đang đối mặt với tăng trưởng chậm lại và áp lực từ thị trường bất động sản.
Nguy cơ từ sự dư thừa đồng đô la
Một trong những mối quan ngại lớn nhất của Bessent là sự dư thừa nguồn cung đồng đô la. Trong 20 năm qua, GDP toàn cầu tăng 2,7 lần, nhưng nguồn cung đồng đô la tăng gấp 5,4 lần. Sự dư thừa này làm gia tăng nguy cơ bong bóng giá tài sản toàn cầu, đồng thời làm xói mòn niềm tin vào đồng đô la như đồng tiền dự trữ toàn cầu. Các đợt bán tháo cổ phiếu, trái phiếu, và đồng đô la vào tháng 4 năm 2025, sau khi áp thuế cao, là minh chứng cho sự mong manh của hệ thống tài chính hiện tại.
Sự dư thừa đồng đô la không chỉ là vấn đề kinh tế mà còn mang ý nghĩa địa chính trị. Nếu niềm tin vào đồng đô la suy giảm, các quốc gia có thể chuyển sang sử dụng các đồng tiền khác, chẳng hạn như đồng nhân dân tệ hoặc euro, trong các giao dịch quốc tế. Điều này sẽ làm suy yếu vị thế kinh tế và chính trị của Mỹ trên trường quốc tế. Bessent, với chuyên môn về tiền tệ và trái phiếu, cảnh báo rằng việc bảo vệ vị thế của đồng đô la là ưu tiên hàng đầu trong chiến lược tái cân bằng. Để đạt được mục tiêu này, Mỹ cần giảm thâm hụt tài khóa, kiểm soát nguồn cung tiền tệ, và tăng cường niềm tin của các nhà đầu tư toàn cầu.
Trong báo cáo thường niên năm 2023, WTO cảnh báo rằng việc lạm dụng vai trò đồng tiền dự trữ toàn cầu mà không kèm theo trách nhiệm điều chỉnh tài khóa sẽ làm suy giảm lòng tin vào trật tự thương mại dựa trên luật lệ (World Trade Organization, 2023).
Phản ứng của Trung Quốc: lập trường cứng rắn và chiến lược dài hạn
Mặc dù đồng ý giảm thuế, Trung Quốc vẫn duy trì lập trường cứng rắn trong các cuộc đàm phán. Các biện pháp phi thuế quan, chẳng hạn như kiểm soát xuất khẩu khoáng sản đất hiếm, vẫn được giữ nguyên, cho thấy Bắc Kinh không sẵn sàng nhượng bộ hoàn toàn. Đồng thời, Trung Quốc đang tăng cường thay thế các sản phẩm nhập khẩu từ Mỹ bằng các nguồn cung từ các quốc gia khác, như Argentina và Brazil. Điều này phản ánh chiến lược “giảm rủi ro” của Bắc Kinh, nhằm giảm phụ thuộc vào thị trường Mỹ và tăng cường tự chủ kinh tế.
Báo chí nhà nước Trung Quốc, chẳng hạn như Nhân dân Nhật báo, đã gọi thỏa thuận giảm thuế là “một khởi đầu tốt” nhưng đồng thời chỉ trích Mỹ vì các biện pháp thuế quan “bất công”. Phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Trung Quốc nhấn mạnh rằng Mỹ cần “ngừng vu khống và đổ lỗi” cho Trung Quốc, đặc biệt liên quan đến các vấn đề như thương mại fentanyl. Những tuyên bố này cho thấy Bắc Kinh đang áp dụng một chiến lược vừa hợp tác vừa đối đầu, nhằm bảo vệ lợi ích quốc gia trong bối cảnh áp lực từ Mỹ.
Các nhà phân tích Trung Quốc, như Wang Wen từ Viện Nghiên cứu Tài chính Chongyang, cho rằng Bắc Kinh đã rút ra bài học từ nhiệm kỳ đầu tiên của Trump và đang áp dụng cách tiếp cận tinh vi hơn. Nếu Mỹ tiếp tục gây sức ép, Trung Quốc có thể đáp trả mạnh mẽ để bảo vệ “lợi ích cốt lõi và phẩm giá quốc gia”. Lợi thế của Trung Quốc nằm ở sự suy yếu của đồng nhân dân tệ, vốn giúp tăng sức cạnh tranh của hàng hóa xuất khẩu trên các thị trường khác ngoài Mỹ. Theo Mark Williams, chuyên gia kinh tế châu Á tại Capital Economics, tác động của mức thuế 40% đối với xuất khẩu của Trung Quốc sang Mỹ có thể được bù đắp gần như hoàn toàn nhờ tỷ giá đồng nhân dân tệ.
Tác động đến các bên liên quan
Thỏa thuận giảm thuế đã mang lại sự nhẹ nhõm tạm thời cho các doanh nghiệp ở cả hai quốc gia. Tại Mỹ, các nhà nhập khẩu nhanh chóng nối lại các đơn hàng từ Trung Quốc, lo ngại rằng lệnh ngừng bắn 90 ngày có thể không kéo dài. Một số nhà bán lẻ cảnh báo rằng nếu thuế quan tăng trở lại, chuỗi cung ứng có thể bị gián đoạn, dẫn đến tình trạng thiếu hụt hàng hóa và tăng giá tiêu dùng. Ví dụ, các sản phẩm tiêu dùng như đồ chơi, quần áo, và đồ điện tử – vốn phụ thuộc lớn vào nguồn cung từ Trung Quốc – có thể chịu ảnh hưởng nặng nề nếu các cuộc đàm phán thất bại.
Tại Trung Quốc, các nhà sản xuất tại các trung tâm thương mại như Yiwu bày tỏ sự lạc quan về mức thuế 30%, cho rằng khách hàng Mỹ vẫn có thể chấp nhận được. Tuy nhiên, họ cũng đang chuẩn bị cho các kịch bản xấu hơn bằng cách đa dạng hóa thị trường xuất khẩu. Một nhân viên tại một nhà sản xuất đồ trang trí Giáng sinh ở Yiwu cho biết: “Tháng 4 và tháng 5 là mùa cao điểm của chúng tôi, và chúng tôi đã nhận đơn hàng từ các quốc gia khác. Ngay cả khi bạn đặt hàng hôm nay, bạn cũng sẽ không nhận được hàng nhanh chóng.” Điều này cho thấy các doanh nghiệp Trung Quốc đang chủ động thích nghi với sự bất ổn trong quan hệ thương mại với Mỹ.
Trên thị trường toàn cầu, các nhà phân tích dự đoán rằng mùa cao điểm vận tải biển, thường rơi vào quý thứ ba, có thể bắt đầu sớm hơn do các nhà nhập khẩu Mỹ đẩy nhanh vận chuyển trong thời gian ân hạn 90 ngày. Điều này có thể làm tăng giá cước vận chuyển, ảnh hưởng đến chi phí logistics trên toàn cầu. Peter Sand, nhà phân tích trưởng tại Xeneta, nhận định rằng sự gia tăng đột biến trong nhu cầu vận chuyển có thể đẩy giá cước lên mức cao kỷ lục, gây áp lực lên các chuỗi cung ứng toàn cầu.
Triển vọng tương lai: một giải pháp tạm thời?
Các nhà phân tích đồng thuận rằng thỏa thuận giảm thuế hiện tại chỉ là một giải pháp tạm thời. Lịch sử cho thấy các lệnh ngừng bắn thương mại giữa Mỹ và Trung Quốc thường không bền vững. Vào năm 2018, hai bên từng đạt thỏa thuận tạm dừng chiến tranh thương mại tại hội nghị G20, nhưng đến năm 2019, Mỹ đã tăng thuế trở lại khi đàm phán thất bại. Những vấn đề cốt lõi, như chính sách tỷ giá, quyền tiếp cận thị trường, và các biện pháp phi thuế quan, đòi hỏi thời gian và sự nhượng bộ đáng kể từ cả hai phía.
Wendy Cutler, Phó Chủ tịch Viện Chính sách Xã hội châu Á, nhận định rằng việc tạm đình chỉ thuế quan trong một khoảng thời gian nhất định không đồng nghĩa với một giải pháp lâu dài. Nếu tiến trình đàm phán bị đình trệ, thuế quan có thể được áp dụng trở lại. Stephen Olson, nghiên cứu viên cấp cao tại Viện ISEAS-Yusof Ishak ở Singapore, nhấn mạnh rằng các mâu thuẫn thương mại mang tính hệ thống giữa Mỹ và Trung Quốc khó có thể được giải quyết trong vòng 90 ngày. Hơn nữa, sự thiếu tin tưởng lẫn nhau giữa hai bên, cùng với các yếu tố địa chính trị như cạnh tranh công nghệ và an ninh quốc gia, càng làm phức tạp thêm quá trình đàm phán.
Về phía Trung Quốc, các nhà hoạch định chính sách có thể tận dụng thời gian ân hạn để củng cố nền kinh tế trong nước và giảm phụ thuộc vào thị trường Mỹ. Sự suy yếu của đồng nhân dân tệ, dù bị Mỹ chỉ trích, đang mang lại lợi thế cho các nhà xuất khẩu Trung Quốc trên các thị trường khác. Bessent đã đề xuất khả năng ký kết các “thỏa thuận mua hàng” với Trung Quốc, tương tự như Thỏa thuận Giai đoạn Một năm 2020, nhưng các nhà phân tích tỏ ra nghi ngờ về tính khả thi của các cam kết này, khi Trung Quốc không thực hiện đầy đủ các cam kết mua hàng trước đó.
Theo IMF (2024), bất kỳ thỏa thuận thương mại nào giữa Mỹ và Trung Quốc cũng sẽ không bền vững nếu không có cải cách sâu rộng về cấu trúc chi tiêu công, chính sách tiền tệ, và minh bạch hóa các can thiệp tỷ giá từ cả hai phía.
Hành trình phía trước
Quá trình tái cân bằng quan hệ kinh tế Mỹ-Trung là một nhiệm vụ phức tạp, đòi hỏi sự phối hợp chặt chẽ và nhượng bộ từ cả hai phía. Mỹ cần giải quyết thâm hụt tài khóa và thương mại, đồng thời bảo vệ vị thế của đồng đô la như đồng tiền dự trữ toàn cầu. Trong khi đó, Trung Quốc phải cân nhắc giữa việc duy trì tăng trưởng kinh tế và đáp ứng các yêu cầu từ Mỹ. Thỏa thuận giảm thuế ngày 14 tháng 5 năm 2025 là một bước tiến tích cực, nhưng nó chỉ là khởi đầu của một hành trình dài.
Trong bối cảnh toàn cầu hóa và cạnh tranh địa chính trị ngày càng gay gắt, sự hợp tác giữa Mỹ và Trung Quốc sẽ đóng vai trò quyết định trong việc định hình tương lai kinh tế thế giới. Đối với các quốc gia như Việt Nam, việc theo dõi sát sao diễn biến này và điều chỉnh chiến lược kinh tế là điều cần thiết để tận dụng cơ hội và giảm thiểu rủi ro trong một thế giới đầy biến động. Sự thành công của quá trình tái cân bằng không chỉ phụ thuộc vào ý chí chính trị của hai siêu cường mà còn vào khả năng thích nghi của các quốc gia khác trong một trật tự kinh tế toàn cầu đang thay đổi.
Vai trò của các thể chế toàn cầu như WTO và IMF sẽ ngày càng quan trọng trong việc điều phối một trật tự kinh tế đa cực. Việc cả hai quốc gia tuân thủ các nguyên tắc của luật lệ quốc tế thay vì đơn phương hành động sẽ là yếu tố then chốt để quá trình tái cân bằng không trở thành một chuỗi khủng hoảng kế tiếp nhau./.
Tổng hợp và phân tích: Bùi Toàn
Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả, không nhất thiết phản ánh quan điểm của Nghiên cứu Chiến lược. Mọi trao đổi học thuật và các vấn đề khác, quý độc giả có thể liên hệ với ban biên tập qua địa chỉ mail: [email protected]
Tài liệu tham khảo:
Kawanami, T. (2025, May 14). US seeks ‘great rebalance’ with China beyond trade. Nikkei Asia.
Xie, S. Y., & Suzuki, W. (2025, May 13). US-China trade war truce: 5 things to know. Nikkei Asia.
IMF. (2024). External Sector Report: Tackling Global Imbalances and Exchange Rate Misalignments. https://www.imf.org/en/Publications/ESR